Tri thức lúc nào cũng được coi trọng. Tôi lớn lên vào thời mà những câu cách ngôn đại loại như "Chớ cho đi kiến thức của mình" và "Có hiểu biết mới nên người." đang rất phổ biến. Những lời nói đó là bài học của cuộc sống mà cha ông ta, những người bằng kinh nghiệm của bản thân mình đã biết giá trị của học hành và hiểu biết, đã dạy cho tôi. Chỉ cần nhìn thấy lòng nhiệt thành của người Triều Tiên đối với việc học trong các trường trung học, đại học là bạn có thể hiểu được giá tri của những bài học đấy đối với ngày hôm nay. Quả đúng là thế giới được sắp đặt có lợi cho những ai chuyên cần học tập, và những câu cách ngôn cổ xưa ngày hôm nay vẫn có giá trị như hàng chục năm về trước. Tuổi thanh xuân là lúc mà bạn phải tích cực chuẩn bị cho cuộc sống sau này của mình. Và cách thức mà bạn sử dụng thời giờ khi còn trẻ có thề sẽ giúp bạn nên người mà cũng có thể sẽ làm hư hỏng bạn. Vì thế tôi thúc giục các bạn - những người trẻ tuổi hãy hăng hái học tập và học tập thật nhiều, thật tốt bởi vì tôi cũng là một người bằng kinh nghiệm mà học được câu châm ngôn cổ xưa: "Tri thức là sức mạnh."
Tuy thế tôi không hoàn toàn đồng ý với câu "Chớ cho đi kiến thức của mình", vì nó biểu lộ sự vô tình, lạnh lùng và tính ích kỷ. Tôi thích câu cách ngôn "Hãy chia sẻ sự hiểu biết của mình." hơn vì những người được học hành phải có trách nhiệm cho người khác những cơ hội để học hỏi. Sự hào phóng này cung không nên chỉ giới hạn trong việc học hành. Chúng ta nên chia sẻ những thứ ta có cho mọi người và nên chia sẻ kiến thức của ta, tiền bạc của ta nữa, vì tính ích kỷ tinh thần và tính ích kỷ vật chất đều tồi tệ như nhau. Điều quan trọng là sống vì mọi người. Khi bạn sống vì mọi người thì thế giới sẽ trở nên tươi sáng, ấm áp và hạnh phúc hơn. Cuộc đời khi đó sẽ trở nên đáng sống và tươi đẹp. Bất cứ thanh niên nào dửng dưng với người khác và chỉ nghĩ đến sự thoải mái, sung sướng cho riêng mình tôi thấy đều đáng khinh. Người như thế thì không chỉ không biết đến những lợi lộc họ nhận được từ xã hội mà anh ta rõ ràng cũng chẳng biết hạnh phúc là gì. Tôi nếm vị hạnh phúc thực sự lần đầu tiên khi tôi còn đang bán báo ở Taegu, nơi gia đình tôi lánh nạn. Những ngày ấy vì chiến tranh, nên chúng tôi thiếu thốn đủ mọi thứ và có lẽ chết còn dễ chịu hơn. Chúng tôi thường xuyên bị đói, vậy mà một trong những điều trớ trêu của cuộc đời là chính sự đói khát ấy lại đem đến cho chúng tôi lòng can đảm để sống. Cha tôi bị bắt đem về miền Bắc, các anh tôi ở trong quân đội và tôi có nhiệm vụ nuôi sống gia đình. Tôi phải bán ít nhất 100 tờ báo ở chợ mỗi ngày để trang trải những chi tiêu thiết yếu. Mẹ và các em tôi đợi tôi rất khuya để khi tôi về đến nhà chúng tôi có thể ăn cơm tối cả gia đình. Tôi luôn luôn biết ơn mẹ và các em tôi về điều ấy Tôi thực sự cảm thấy sung sướng khi cả bốn mẹ con ăn cơm cùng nhau. Tôi thật hạnh phúc và chúng tôi rất thích những bữa ăn như thế. Nhưng chúng tôi không phải lúc nào cũng được ăn cơm với cả gia đình. Chợ Paugchon ở Taegu nơi tôi bán báo là những cửa hiệu di dộng nằm dọc bờ sông và những cửa hiệu này thường đóng cửa khi thời tiết xấu. Tôi phải bán được 100 tờ báo để chúng tôi có cái mà ăn vì vậy thời tiết xấu có nghĩa là tai họa, vì tối thiểu tôi cũng phải huề vốn. Có những ngay tôi chỉ kiếm được vài xu để lo bữa ăn cho gia đình. Những đêm ấy khi tôi về nhà thường mẹ và các em tôi đều đã ngủ và chẳng mấy chốc tôi hiểu ra tại sao họ lại ngủ bởi chỉ có độc một chén cơm và họ đã để dành nó cho tôi. Mẹ tôi dậy để cho tôi ăn và nói "Cả nhà ăn rồi, con chắc đói lắm và mau mà ăn đi! Tôi muốn khóc lên được khi thấy các em tôi bị mẹ bắt đi ngủ đói, vì cả nhà chỉ còn có mỗi một chén cơm. Nhưng tôi giấu những giọt nước mắt của mình cũng như mẹ tôi đã giấu đi những giọt nước mắt của bà. Tôi nói dối rằng đã ăn mì trên đường về nhà, và bảo mẹ tôi với bọn trẻ ăn cơm đi.
Hai mẹ con tôi rõ ràng đang nói dối nhau và chúng tôi đều biết rõ điều đó, nhưng chúng tôi làm sao có thể bộc lộ tình cảm của mình một cách khác đi được? Cho dù khốn khổ đến thế nhưng đến giờ tôi vẫn nghĩ rằng đó là thời kỳ hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi: Hạnh phúc là một cái gì đó không thể nắm bắt được giống như cầu vồng hay những ảo tưởng. Mẹ và các em tôi đã trao nó cho tôi và tôi trao cho họ. Tôi không thể hạnh phúc hơn thế. Chúng tôi nghèo vật chất nhưng chúng tôi giàu tấm lòng. Chúng tôi có rất ít nhưng đã cho nhau những gì mình có. Một số người có đủ mọi thứ trên đời, nhưng họ không biết cho do đó họ không thể là người người giàu có được. Người giàu thực sự là người cho rất nhiều, cho những gì họ có, dù ít hay nhiều. Vì vậy ta phải thay đổi các quan niệm hiện tại về sự "giàu có" và trở lại với quan niệm rằng ai biết cách cho mới thực sự là người giàu có trên thế gian này.
Hạnh phúc thực sự là gì? Thực tình tôi không dám nói là tôi biết chắc, nhưng tôi biết rằng hạnh phúc chẳng có nhiều quan hệ đến tài sản, quyền lực hay danh tiếng nhiều lắm và có thể nói tôi đã hạnh phúc nhất vào lúc mà chúng tôi nghèo nhất. Từ khi đó, tôi đã cố thực hành triết lý sống vì mọi người, nhưng khi thực hiện tôi mới hiểu được rằng nó khó đến mức nào. Nhưng tôi vẫn quyết định cố gắng hơn nữa để sống như vậy. Sống vì mọi người là phải yêu thương mọi người. Là một thành viên trong xã hội bạn phải chiến thắng thói ích kỷ và khôi phục tình yêu với cộng đồng và xã hội. Hạnh phúc chỉ được tìm thấy trong tình yêu và hạnh phúc chỉ đến từ tình yêu. Bất cứ ai trên thế gian này cũng đều có điểm giống nhau - chúng ta hết thảy đều muốn được hạnh phúc. Nhưng chúng ta không biết làm sao đề có được hạnh phúc, kể cả tôi cũng vậy. Nhưng dù sao tôi cũng biết được một phần hạnh phúc thực sự là thế nào. Hạnh phúc chỉ nở nụ cười với bạn khi bạn sống vì mọi người và yêu thương mọi người.
Vậy cho phép tôi đề nghị các bạn thanh niên hãy học thật nhiều, hãy làm việc thật chăm chỉ và hãy chia sẻ nó với mọi người. Hăng say học tập và chuyên cần làm việc hôm nay bạn sẽ có thể chia sẻ chúng ngày mai.
_ Trích tự truyện Kim Woo Choong _
Bất cứ ai trên thế gian này cũng đều có điểm giống nhau - chúng ta hết thảy đều muốn được hạnh phúc. Nhưng chúng ta không biết làm sao đề có được hạnh phúc, kể cả tôi cũng vậy. Nhưng dù sao tôi cũng biết được một phần hạnh phúc thực sự là thế nào. Hạnh phúc chỉ nở nụ cười với bạn khi bạn sống vì mọi người và yêu thương mọi người.
Trả lờiXóaVậy mà khi nghe "Vâng, vâng" thôi đã thấy hạnh phúc rồi, đơn giản vậy á!
Trả lờiXóa